Họ tên:
VẤP NGÃ THẤY MÌNH MẠNH MẼ HƠN
Số báo danh:
14
Giới thiệu:
Tác giả Thanh Lê
VẤP NGÃ THẤY MÌNH MẠNH MẼ HƠN
Chiều nay khi làn gió rít lên từng cơn lạnh giá, em lại chạnh lòng nhớ tới anh. Những hoài niệm xa xưa chợt hiện về trong dòng nước mắt nhạt nhòa thương nhớ. Mối tình đầu thuở ấy giờ chỉ là ký ức xa xăm, song đối với em đó là tình yêu đẹp nhất mà khi em nhận ra thì tình yêu đó đã trôi vào quá khứ. Mối tình ấy làm em không chợp được mắt mỗi đêm về. Nỗi nhớ anh, yêu anh đến cháy lòng in đậm trong trái tim em.
Anh xa nhớ! khi nhận ra tình yêu đẹp đẽ đó thì anh đã rời xa em. Em thật đau đớn vô cùng bởi không ngờ rằng sự thật lại phũ phàng đến như vậy. Em quằn quại trong đau khổ, trong nỗi cô đơn tuyệt vọng khi anh không còn ở bên em nữa. Trong trái tim em luôn khắc sâu hình bóng anh như giọt máu chảy về tim hòa chung nhịp đập. Có những đêm thức trắng nhớ về anh để rồi nước mắt nhạt nhòa, nấc lên nghẹn ngào và cay đắng.
Anh! Trong đêm khuya khoắt như thế này nếu như em có thể gọi tên anh để vơi đi nổi nhớ trong em thì em xin được gọi tên anh ngàn lần và em sẽ cầu mong tần số âm thanh ấy vượt qua không gian của đêm trường tĩnh lặng để đến bên anh. Nỗi nhớ anh em dấu mãi trong lòng, nỗi nhớ anh chảy theo từng hơi thở. Chưa bao giờ em lại nhớ nhung một người như anh đến thế. Đó là khoảng thời gian em được sống trong tình yêu, được nhớ anh đó là một niềm hạnh phúc của em. Trong trái tim em luôn có một góc nhỏ giành cho anh và tự bao giờ em đã biết yêu, trái tim em đã rung động và đập nhịp đập đầu tiên của tình yêu. Em không làm chủ trái tim mình, em đã yêu anh mất rồi.
Mối tình đầu của em em đã tự đấu tranh với chính mình và vượt qua dư luận để đến bên anh. Em đã dùng lòng tin của mình đặt cả vào anh và em cũng không tiếc sự hy sinh những ngày thứ 7 của em để được về thăm anh, luôn được gần anh. Tình yêu thật đẹp phải không anh? những chuyến đi dài, những ngày về ngắn ngủi mình như chạy đua với thời gian để được gần bên nhau. Một phút ở bên anh đối với em là cả một đại dương hạnh phúc. Em muốn thấy nụ cười và hơi thở của anh, khuôn mặt của anh, con người của anh như một sức hút kỳ lạ mà em không thể nào cưỡng lại được. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má em khi em được gặp lại anh. Anh vẫn thế, mỉm cười nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, trong đôi mắt ấy em thấy được tình yêu mà anh dành cho em, tất cả đều dịu dàng và đẹp như thuở ban đầu. Em luôn ngộp thở trong những vòng tay xiết chặt và những nụ hôn ngọt ngào của anh. Em như đắm chìm vào thế giới huyền ảo của tình yêu. Em muốn cảm xúc đó cứ kéo dài mãi nhưng số phận quá cay đắng với em, em chưa hưởng trọn vẹn tình yêu đó thì nó đã vụt mất. Sự vụt mất này em cũng đã linh cảm từ lâu nhưng không ngờ nó nhanh đến vậy làm em hẩng hụt và để lại trong em một khoảng trống vô thường không có gì bù đắp nổi.
Mối tình đầu của em, mối tình đầu rất ngắn ngủi nhưng nó để lại rất nhiều kỷ niệm đẹp về anh đặc biệt trong những ngày hè và trong những lần anh vào Huế đón em. Rồi những mùa đông ngọt ngào ấm áp bên anh, khi đêm xuống thời tiết ở Huế se se lạnh và phảng phất mưa bụi. Em cứ nhớ mãi ánh mắt, bờ môi xuýt xoa bàn tay anh trong những mùa đông cũ. Trong cái lạnh của đất trời, trong hương của hoa, trong rì rào của gió mình đã trao nhau hơi ấm một tình yêu dịu dàng.
Có những buổi chiều tà bước đi trên cầu Tràng Tiền mà lòng trĩu nặng biết bao kỷ niệm chợt ùa về trong em. Có lúc ngồi buồn nhìn xa xăm ra dòng sông Hương thơ mộng mà lòng em cồn cào da diết. Đúng thật nơi đây mối tình đầu em đã đánh rơi không thể nào tìm lại được. Đây là cú sốc đầu đời khi em biết yêu và biết nhận cay đắng.
Giờ tất cả đã trở thành hoài niệm xưa trôi vào dĩ vãng. Có lẽ đối với anh đó là những kỷ niệm xa xôi của một thời nông nổi. Song đối với em đó là dấu ấn khắc sâu trong tiềm thức của người con gái, có lẽ đó là sự sống là tất cả của em. Tất cả đều chỉ tại duyên phận phải không anh?. Em thấy mình có lỗi vội trách anh quá sớm rồi giận anh trong những tháng ngày anh không còn ở bên em nữa. Đến bây giờ em không còn trách anh nữa mà nhận ra tình yêu anh dành cho em là thực sự. Anh còn giận em nữa không?
Em rất thông cảm với sự lựa chọn của anh. Em nhớ trong một bức thư anh viết rằng nếu cho anh lựa chọn lại thì anh sẽ chọn em chứ không phải là công việc. Nếu – thì, không bao giờ xảy ra mà đã xảy ra rồi thì anh đừng áy náy làm gì, vì nếu là em đặt vào hoàn cảnh của anh em cũng làm như thế, đứng giữa hai con đường tình yêu và sự nghiệp phải lựa chọn thật khó phải không anh. Nhưng làm một người đàn ông thì nên chọn sự nghiệp trước tình yêu. Đó là sự lựa chọn đúng đắn đó anh ạ, anh đừng day dứt nữa.
Có những tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc, có những tình yêu phải rẽ lối. Đó là lẽ thường của tình yêu, cuộc tình của chúng mình cũng vậy phải không anh tiếc rằng hai chúng ta không thể đi chung một con đường. Trong cuộc chia ly này em nhận về em tất cả mọi nổi đau và chúc anh hạnh phúc, thành công tìm một nửa đích thực của đời mình hoàn hảo hơn em. Đó là điều cuối cùng trong sâu thẳm trái tim em, anh mãi là công trình trong tâm hồn em và em lấy đó làm điểm tựa vươn lên.
Qua vấp ngã này giúp em trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn, thấy mình mạnh mẽ hơn. Và em rút ra một điều rằng khi vấp ngã, đừng chạy trốn mà hãy đón nhận sự thật, dù biết rất khó nhưng hãy cố lên, mọi chuyện tốt đẹp đều sẽ đến với những người biết cố gắng. Ngày hôm qua qua rồi, tương lai là ngày mai! Vì vậy, đừng ngoái đầu nhìn lại nữa. Mọi thứ sẽ qua đi. Sau cơn mưa, rồi trời lạị sáng... Cười lên, đứng dậy, đi tiếp nào, ngoài kia, cuộc sống đang đón chào!
Người viết: Lê Thị Thu Thanh
Bút danh: Thanh Lê
VẤP NGÃ THẤY MÌNH MẠNH MẼ HƠN
Chiều nay khi làn gió rít lên từng cơn lạnh giá, em lại chạnh lòng nhớ tới anh. Những hoài niệm xa xưa chợt hiện về trong dòng nước mắt nhạt nhòa thương nhớ. Mối tình đầu thuở ấy giờ chỉ là ký ức xa xăm, song đối với em đó là tình yêu đẹp nhất mà khi em nhận ra thì tình yêu đó đã trôi vào quá khứ. Mối tình ấy làm em không chợp được mắt mỗi đêm về. Nỗi nhớ anh, yêu anh đến cháy lòng in đậm trong trái tim em.
Anh xa nhớ! khi nhận ra tình yêu đẹp đẽ đó thì anh đã rời xa em. Em thật đau đớn vô cùng bởi không ngờ rằng sự thật lại phũ phàng đến như vậy. Em quằn quại trong đau khổ, trong nỗi cô đơn tuyệt vọng khi anh không còn ở bên em nữa. Trong trái tim em luôn khắc sâu hình bóng anh như giọt máu chảy về tim hòa chung nhịp đập. Có những đêm thức trắng nhớ về anh để rồi nước mắt nhạt nhòa, nấc lên nghẹn ngào và cay đắng.
Anh! Trong đêm khuya khoắt như thế này nếu như em có thể gọi tên anh để vơi đi nổi nhớ trong em thì em xin được gọi tên anh ngàn lần và em sẽ cầu mong tần số âm thanh ấy vượt qua không gian của đêm trường tĩnh lặng để đến bên anh. Nỗi nhớ anh em dấu mãi trong lòng, nỗi nhớ anh chảy theo từng hơi thở. Chưa bao giờ em lại nhớ nhung một người như anh đến thế. Đó là khoảng thời gian em được sống trong tình yêu, được nhớ anh đó là một niềm hạnh phúc của em. Trong trái tim em luôn có một góc nhỏ giành cho anh và tự bao giờ em đã biết yêu, trái tim em đã rung động và đập nhịp đập đầu tiên của tình yêu. Em không làm chủ trái tim mình, em đã yêu anh mất rồi.
Mối tình đầu của em em đã tự đấu tranh với chính mình và vượt qua dư luận để đến bên anh. Em đã dùng lòng tin của mình đặt cả vào anh và em cũng không tiếc sự hy sinh những ngày thứ 7 của em để được về thăm anh, luôn được gần anh. Tình yêu thật đẹp phải không anh? những chuyến đi dài, những ngày về ngắn ngủi mình như chạy đua với thời gian để được gần bên nhau. Một phút ở bên anh đối với em là cả một đại dương hạnh phúc. Em muốn thấy nụ cười và hơi thở của anh, khuôn mặt của anh, con người của anh như một sức hút kỳ lạ mà em không thể nào cưỡng lại được. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má em khi em được gặp lại anh. Anh vẫn thế, mỉm cười nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, trong đôi mắt ấy em thấy được tình yêu mà anh dành cho em, tất cả đều dịu dàng và đẹp như thuở ban đầu. Em luôn ngộp thở trong những vòng tay xiết chặt và những nụ hôn ngọt ngào của anh. Em như đắm chìm vào thế giới huyền ảo của tình yêu. Em muốn cảm xúc đó cứ kéo dài mãi nhưng số phận quá cay đắng với em, em chưa hưởng trọn vẹn tình yêu đó thì nó đã vụt mất. Sự vụt mất này em cũng đã linh cảm từ lâu nhưng không ngờ nó nhanh đến vậy làm em hẩng hụt và để lại trong em một khoảng trống vô thường không có gì bù đắp nổi.
Mối tình đầu của em, mối tình đầu rất ngắn ngủi nhưng nó để lại rất nhiều kỷ niệm đẹp về anh đặc biệt trong những ngày hè và trong những lần anh vào Huế đón em. Rồi những mùa đông ngọt ngào ấm áp bên anh, khi đêm xuống thời tiết ở Huế se se lạnh và phảng phất mưa bụi. Em cứ nhớ mãi ánh mắt, bờ môi xuýt xoa bàn tay anh trong những mùa đông cũ. Trong cái lạnh của đất trời, trong hương của hoa, trong rì rào của gió mình đã trao nhau hơi ấm một tình yêu dịu dàng.
Có những buổi chiều tà bước đi trên cầu Tràng Tiền mà lòng trĩu nặng biết bao kỷ niệm chợt ùa về trong em. Có lúc ngồi buồn nhìn xa xăm ra dòng sông Hương thơ mộng mà lòng em cồn cào da diết. Đúng thật nơi đây mối tình đầu em đã đánh rơi không thể nào tìm lại được. Đây là cú sốc đầu đời khi em biết yêu và biết nhận cay đắng.
Giờ tất cả đã trở thành hoài niệm xưa trôi vào dĩ vãng. Có lẽ đối với anh đó là những kỷ niệm xa xôi của một thời nông nổi. Song đối với em đó là dấu ấn khắc sâu trong tiềm thức của người con gái, có lẽ đó là sự sống là tất cả của em. Tất cả đều chỉ tại duyên phận phải không anh?. Em thấy mình có lỗi vội trách anh quá sớm rồi giận anh trong những tháng ngày anh không còn ở bên em nữa. Đến bây giờ em không còn trách anh nữa mà nhận ra tình yêu anh dành cho em là thực sự. Anh còn giận em nữa không?
Em rất thông cảm với sự lựa chọn của anh. Em nhớ trong một bức thư anh viết rằng nếu cho anh lựa chọn lại thì anh sẽ chọn em chứ không phải là công việc. Nếu – thì, không bao giờ xảy ra mà đã xảy ra rồi thì anh đừng áy náy làm gì, vì nếu là em đặt vào hoàn cảnh của anh em cũng làm như thế, đứng giữa hai con đường tình yêu và sự nghiệp phải lựa chọn thật khó phải không anh. Nhưng làm một người đàn ông thì nên chọn sự nghiệp trước tình yêu. Đó là sự lựa chọn đúng đắn đó anh ạ, anh đừng day dứt nữa.
Có những tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc, có những tình yêu phải rẽ lối. Đó là lẽ thường của tình yêu, cuộc tình của chúng mình cũng vậy phải không anh tiếc rằng hai chúng ta không thể đi chung một con đường. Trong cuộc chia ly này em nhận về em tất cả mọi nổi đau và chúc anh hạnh phúc, thành công tìm một nửa đích thực của đời mình hoàn hảo hơn em. Đó là điều cuối cùng trong sâu thẳm trái tim em, anh mãi là công trình trong tâm hồn em và em lấy đó làm điểm tựa vươn lên.
Qua vấp ngã này giúp em trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn, thấy mình mạnh mẽ hơn. Và em rút ra một điều rằng khi vấp ngã, đừng chạy trốn mà hãy đón nhận sự thật, dù biết rất khó nhưng hãy cố lên, mọi chuyện tốt đẹp đều sẽ đến với những người biết cố gắng. Ngày hôm qua qua rồi, tương lai là ngày mai! Vì vậy, đừng ngoái đầu nhìn lại nữa. Mọi thứ sẽ qua đi. Sau cơn mưa, rồi trời lạị sáng... Cười lên, đứng dậy, đi tiếp nào, ngoài kia, cuộc sống đang đón chào!
Người viết: Lê Thị Thu Thanh
Bút danh: Thanh Lê
Điểm bình chọn:
0
Số lượng bình chọn hiện tại
0
Danh sách bình chọn
STT
Mã VOTE
Số lượng bình chọn
Thời gian