Họ tên:
BẠN THÍCH CÁI ĐẸP CHỨ?
Số báo danh:
60
Giới thiệu:
Tác giả Lưu Văn Thắng
BẠN THÍCH CÁI ĐẸP CHỨ?
Một cánh bướm vô tình lướt ngang qua tầm mắt tôi: Trông nó tuyệt đẹp!
_____________
Sinh ra đã ngậm thìa vàng: bạn chẳng phải làm gì hay chẳng phải lo nghĩ về bất cứ vấn đề gì. Bạn chẳng phải đi làm, kiếm thức ăn, chẳng phải đi học, chẳng lo yêu đương, thậm chí là chẳng phải giặt đôi tất thối của bạn. Bạn chỉ cần ăn, ăn và ị. Ý tôi đang nói bạn, nếu bạn là một con sâu bướm.
Con sâu bướm trắng ởn ngọ nguậy trong quả táo, trông đến là xấu xí và kinh tởm! Con bướm lựa một trái táo chín đỏ nhất, để đẻ vào đó quả trứng của mình. Khi sâu bướm nở ra, cuộc đời nó coi như đã được cha mẹ chúng sắp xếp cho từ đầu tới cuối. Như vậy quả là sung sướng khi mới chào đời, nó đã có một ngôi nhà riêng và cả gia tài ăn cả đời không hết - chính là quả táo kia. Nó tự nhủ: sinh ra làm kiếp sâu bướm, tuy xấu xí nhưng lại vui. Nó chẳng phải lo nghĩ nhiều chuyện như loài người, và nếu so sánh với các con sâu bướm khác, thì nó lại chẳng xấu xí chút nào. Trong mắt con sâu bướm, chính loài người mới thật xấu xí. Loài gì đâu mà xấu như loài người, vừa to lớn đến sợ lại vừa có đôi mắt trợn đến khiếp! Sâu bướm nghĩ vậy. Đơn giản vì bướm và người đâu cùng loài, thật ngốc nghếch khi so sánh hai giống loài khác nhau. Nhưng mà nếu ai đó hỏi bạn rằng giữa loài người và con sâu bướm, ai xinh đẹp hơn, thì bạn chọn ai?
Một ngày nọ, sâu bướm không muốn ăn nữa. Nó cảm thấy mình thật buồn ngủ. Nó tự làm cho mình một chiếc kén, và đánh một giấc dài ơi là dài. Khi tỉnh dậy, nó thấy mình khác quá: Nó có thêm đôi cánh thật sặc sỡ và có thể bay lượn trên trời. Nó đã là một chú bướm.
Thế là từ giờ chẳng ai gọi nó là sâu bướm xấu xí đáng ghét nữa! Ngược lại, giờ đây nó cũng được ai yêu quý. Suốt ngày, bướm ta dong chơi khắp chốn bằng đôi cánh của mình, và loài người lại rất thích điều đó. Có phải loài người đang ghen tị với đôi cánh sặc sỡ kia và rất mong muốn được bay lượn tự do vô lo vô nghĩ như chú bướm ấy?
Loài người, một cách vô thức luôn thích cái đẹp. Họ thích ngắm những cánh bướm đẹp, họ thích nghe tiếng chim hót, họ thích thả hồn vào những tia nắng cuối chiều, họ thích thưởng thức những bông hoa ngát hương. Bướm tự hỏi, mới ngày nào mình là một con sâu bướm thì ai cũng ghét bỏ, mà giờ đây ai cũng yêu quý mình. Họ chẳng còn nhớ mình đã phá hoại những trái táo của họ, thật tuyệt! Hoá ra mình chỉ cần đẹp là đủ.
Bướm ta lại dập dờn theo gió bay tung tăng khắp nơi, để giúp những nhà nhiếp ảnh gia có được những tấm hình tuyệt đẹp mang đi trưng bày. Còn con bướm kia, nó đang tìm một quả táo thật to thật chín, để đẻ vào đó quả trứng của mình...
BẠN THÍCH CÁI ĐẸP CHỨ?
Một cánh bướm vô tình lướt ngang qua tầm mắt tôi: Trông nó tuyệt đẹp!
_____________
Sinh ra đã ngậm thìa vàng: bạn chẳng phải làm gì hay chẳng phải lo nghĩ về bất cứ vấn đề gì. Bạn chẳng phải đi làm, kiếm thức ăn, chẳng phải đi học, chẳng lo yêu đương, thậm chí là chẳng phải giặt đôi tất thối của bạn. Bạn chỉ cần ăn, ăn và ị. Ý tôi đang nói bạn, nếu bạn là một con sâu bướm.
Con sâu bướm trắng ởn ngọ nguậy trong quả táo, trông đến là xấu xí và kinh tởm! Con bướm lựa một trái táo chín đỏ nhất, để đẻ vào đó quả trứng của mình. Khi sâu bướm nở ra, cuộc đời nó coi như đã được cha mẹ chúng sắp xếp cho từ đầu tới cuối. Như vậy quả là sung sướng khi mới chào đời, nó đã có một ngôi nhà riêng và cả gia tài ăn cả đời không hết - chính là quả táo kia. Nó tự nhủ: sinh ra làm kiếp sâu bướm, tuy xấu xí nhưng lại vui. Nó chẳng phải lo nghĩ nhiều chuyện như loài người, và nếu so sánh với các con sâu bướm khác, thì nó lại chẳng xấu xí chút nào. Trong mắt con sâu bướm, chính loài người mới thật xấu xí. Loài gì đâu mà xấu như loài người, vừa to lớn đến sợ lại vừa có đôi mắt trợn đến khiếp! Sâu bướm nghĩ vậy. Đơn giản vì bướm và người đâu cùng loài, thật ngốc nghếch khi so sánh hai giống loài khác nhau. Nhưng mà nếu ai đó hỏi bạn rằng giữa loài người và con sâu bướm, ai xinh đẹp hơn, thì bạn chọn ai?
Một ngày nọ, sâu bướm không muốn ăn nữa. Nó cảm thấy mình thật buồn ngủ. Nó tự làm cho mình một chiếc kén, và đánh một giấc dài ơi là dài. Khi tỉnh dậy, nó thấy mình khác quá: Nó có thêm đôi cánh thật sặc sỡ và có thể bay lượn trên trời. Nó đã là một chú bướm.
Thế là từ giờ chẳng ai gọi nó là sâu bướm xấu xí đáng ghét nữa! Ngược lại, giờ đây nó cũng được ai yêu quý. Suốt ngày, bướm ta dong chơi khắp chốn bằng đôi cánh của mình, và loài người lại rất thích điều đó. Có phải loài người đang ghen tị với đôi cánh sặc sỡ kia và rất mong muốn được bay lượn tự do vô lo vô nghĩ như chú bướm ấy?
Loài người, một cách vô thức luôn thích cái đẹp. Họ thích ngắm những cánh bướm đẹp, họ thích nghe tiếng chim hót, họ thích thả hồn vào những tia nắng cuối chiều, họ thích thưởng thức những bông hoa ngát hương. Bướm tự hỏi, mới ngày nào mình là một con sâu bướm thì ai cũng ghét bỏ, mà giờ đây ai cũng yêu quý mình. Họ chẳng còn nhớ mình đã phá hoại những trái táo của họ, thật tuyệt! Hoá ra mình chỉ cần đẹp là đủ.
Bướm ta lại dập dờn theo gió bay tung tăng khắp nơi, để giúp những nhà nhiếp ảnh gia có được những tấm hình tuyệt đẹp mang đi trưng bày. Còn con bướm kia, nó đang tìm một quả táo thật to thật chín, để đẻ vào đó quả trứng của mình...
Điểm bình chọn:
0
Số lượng bình chọn hiện tại
0
Danh sách bình chọn
STT
Mã VOTE
Số lượng bình chọn
Thời gian