Họ tên:
EM CÓ BẦU RỒI ANH ƠI
Số báo danh:
73
Giới thiệu:
Tác giả Hoàng Hoa
EM CÓ BẦU RỒI ANH ƠI
1. Nhìn que thử thai lên hai vạch mà Hạnh rối bời và lo sợ. Cả cơ thể toát mồ hôi đầm đìa dù mới tắm xong. Trong đầu cô là những bóng đen quay cuồng. Khoảnh khắc ấy mãi mãi cô không thể quên.
Chính xác nỗi sợ trong cô lên đến cực đại, gặm nhấm khắp các giác quan. Hạnh lại mang một sinh linh mới trong bụng khi con gái và vết mổ lấy thai mới tròn bảy tháng.
“Anh ơi em có bầu”. Gọi điện cho chồng báo tin vào lúc Sài Gòn mưa như trút. Anh không biết nói gì hơn, ngoài an ủi và tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho cô.
2. Cả đêm không chợp mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Những suy nghĩ chạy ngang dọc bên trong. Điều này quá sốc. Sức khỏe của bản thân sẽ ra sao khi vết mổ còn quá mới, khi thai lớn có thể bục tử cung. Con gái sẽ thiếu tình yêu thương và chăm sóc từ mẹ. Cô mới quay trở lại công việc một tháng sau thời gian dài nghỉ sinh. Kinh tế sẽ như thế nào khi cả hai còn chật vật và nhiều dự định dang dở phía trước?
Những dằn vặt, đay nghiến, trách cứ bản thân chủ quan, sơ suất…
Trong giây lát cô muốn trốn tránh khỏi thực tại. Cứ cầu mong mọi việc sẽ như giấc mơ. Mong trời sáng mau, Hạnh tới bệnh viện siêu âm để chắc chắn mọi thứ. Khi bác sĩ thông báo, tia hy vọng cuối cùng vụt tắt. Thoáng trong suy nghĩ cô muốn bỏ cái thai này. Một cảm giác tội lỗi chiếm hữu khắp cơ thể. Cô bật khóc không thành tiếng.
3. Lần phát hiện có bầu con gái sau một năm ngày cưới trong niềm hạnh phúc vỡ òa, thì nay đối lập hoàn toàn. Nhưng cô không thể bỏ đi sinh linh bé nhỏ này. Chính Hạnh là người từng chỉ trích gây gắt những người đi phá thai hay bỏ con còn gì. Chỉ còn một cách duy nhất… Cô phải dũng cảm đối mặt và vượt qua với tâm thế một người mẹ đã mang con đến thế giới này. Bởi cô biết chính mình phải chịu trách nhiệm với điều đã xảy ra.
Cuộc chiến “vỡ kế hoạch” bắt đầu. Chờ anh đi công tác về và thông báo với ba mẹ hai bên. Cả gia đình bước vào công cuộc chăm lo cho con gái bé bỏng để Hạnh toàn tâm toàn ý dưỡng thai và lo công việc. Trong suốt thời gian mang thai, cô theo đúng lịch hẹn của bác sĩ và ăn uống khoa học, sợ nhất là bục vết mổ và tử cung khi thai lớn. Mọi lời qua tiếng lại bên ngoài, cô bỏ ngoài tai. Bởi Hạnh đã củng cố về mặt tâm lý và cô không thể chối bỏ đứa trẻ chưa chào đời này.
Tinh thần được vực dậy những ngày sau đó bởi tình yêu thương và quan tâm từ gia đình hai bên và chồng. Con gái được bà ngoại, bà nội và ba chăm sóc tốt làm cô yên tâm đôi chút và bớt đi tâm lý có lỗi với con.
Hạnh cầu trời khẩn phật mỗi ngày, mong cho mẹ con được an toàn. Bụng càng ngày càng to, lo lắng càng nhiều thêm. Cơ thể có chút bất ổn gì là trong cô như nặng trĩu. Nếu thai to nguy cơ rạn vết mổ và bục tử cung, buộc cô phải sinh non thiếu tháng nên bác sĩ tư vấn tiêm trưởng thành phổi trong thai kì. Mỗi lần đi khám kết quả hoàn toàn bình thường, là một lần như thoát khỏi cửa tử. Cô luôn nhắc nhở bản thân hãy lạc quan, sống tích cực hướng tới những điều tốt đẹp hơn và luôn cầu nguyện để vượt qua cửa ải lần này.“Niềm tin sẽ chiến thắng mọi nỗi sợ hãi”, Hạnh tin vậy.
4. Thoáng đã 4 năm trôi qua. Kể từ giờ phút biết tin tháng 10/2017đến tháng 10/2021. Con giờ lên ba, đáng yêu và thông minh. Tình yêu thương với con nhân lên dần theo năm tháng. Nhìn lại đoạn đường đã qua như một mốc son trên đường đời. Những gì xảy ra với ta đều có nguyên do của nó và dạy chúng ta những bài học đáng giá của hành trình trưởng thành.
Và cảm ơn con đã đến bên mẹ và chào đời bình yên như thế. Con trai à!
EM CÓ BẦU RỒI ANH ƠI
1. Nhìn que thử thai lên hai vạch mà Hạnh rối bời và lo sợ. Cả cơ thể toát mồ hôi đầm đìa dù mới tắm xong. Trong đầu cô là những bóng đen quay cuồng. Khoảnh khắc ấy mãi mãi cô không thể quên.
Chính xác nỗi sợ trong cô lên đến cực đại, gặm nhấm khắp các giác quan. Hạnh lại mang một sinh linh mới trong bụng khi con gái và vết mổ lấy thai mới tròn bảy tháng.
“Anh ơi em có bầu”. Gọi điện cho chồng báo tin vào lúc Sài Gòn mưa như trút. Anh không biết nói gì hơn, ngoài an ủi và tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho cô.
2. Cả đêm không chợp mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Những suy nghĩ chạy ngang dọc bên trong. Điều này quá sốc. Sức khỏe của bản thân sẽ ra sao khi vết mổ còn quá mới, khi thai lớn có thể bục tử cung. Con gái sẽ thiếu tình yêu thương và chăm sóc từ mẹ. Cô mới quay trở lại công việc một tháng sau thời gian dài nghỉ sinh. Kinh tế sẽ như thế nào khi cả hai còn chật vật và nhiều dự định dang dở phía trước?
Những dằn vặt, đay nghiến, trách cứ bản thân chủ quan, sơ suất…
Trong giây lát cô muốn trốn tránh khỏi thực tại. Cứ cầu mong mọi việc sẽ như giấc mơ. Mong trời sáng mau, Hạnh tới bệnh viện siêu âm để chắc chắn mọi thứ. Khi bác sĩ thông báo, tia hy vọng cuối cùng vụt tắt. Thoáng trong suy nghĩ cô muốn bỏ cái thai này. Một cảm giác tội lỗi chiếm hữu khắp cơ thể. Cô bật khóc không thành tiếng.
3. Lần phát hiện có bầu con gái sau một năm ngày cưới trong niềm hạnh phúc vỡ òa, thì nay đối lập hoàn toàn. Nhưng cô không thể bỏ đi sinh linh bé nhỏ này. Chính Hạnh là người từng chỉ trích gây gắt những người đi phá thai hay bỏ con còn gì. Chỉ còn một cách duy nhất… Cô phải dũng cảm đối mặt và vượt qua với tâm thế một người mẹ đã mang con đến thế giới này. Bởi cô biết chính mình phải chịu trách nhiệm với điều đã xảy ra.
Cuộc chiến “vỡ kế hoạch” bắt đầu. Chờ anh đi công tác về và thông báo với ba mẹ hai bên. Cả gia đình bước vào công cuộc chăm lo cho con gái bé bỏng để Hạnh toàn tâm toàn ý dưỡng thai và lo công việc. Trong suốt thời gian mang thai, cô theo đúng lịch hẹn của bác sĩ và ăn uống khoa học, sợ nhất là bục vết mổ và tử cung khi thai lớn. Mọi lời qua tiếng lại bên ngoài, cô bỏ ngoài tai. Bởi Hạnh đã củng cố về mặt tâm lý và cô không thể chối bỏ đứa trẻ chưa chào đời này.
Tinh thần được vực dậy những ngày sau đó bởi tình yêu thương và quan tâm từ gia đình hai bên và chồng. Con gái được bà ngoại, bà nội và ba chăm sóc tốt làm cô yên tâm đôi chút và bớt đi tâm lý có lỗi với con.
Hạnh cầu trời khẩn phật mỗi ngày, mong cho mẹ con được an toàn. Bụng càng ngày càng to, lo lắng càng nhiều thêm. Cơ thể có chút bất ổn gì là trong cô như nặng trĩu. Nếu thai to nguy cơ rạn vết mổ và bục tử cung, buộc cô phải sinh non thiếu tháng nên bác sĩ tư vấn tiêm trưởng thành phổi trong thai kì. Mỗi lần đi khám kết quả hoàn toàn bình thường, là một lần như thoát khỏi cửa tử. Cô luôn nhắc nhở bản thân hãy lạc quan, sống tích cực hướng tới những điều tốt đẹp hơn và luôn cầu nguyện để vượt qua cửa ải lần này.“Niềm tin sẽ chiến thắng mọi nỗi sợ hãi”, Hạnh tin vậy.
4. Thoáng đã 4 năm trôi qua. Kể từ giờ phút biết tin tháng 10/2017đến tháng 10/2021. Con giờ lên ba, đáng yêu và thông minh. Tình yêu thương với con nhân lên dần theo năm tháng. Nhìn lại đoạn đường đã qua như một mốc son trên đường đời. Những gì xảy ra với ta đều có nguyên do của nó và dạy chúng ta những bài học đáng giá của hành trình trưởng thành.
Và cảm ơn con đã đến bên mẹ và chào đời bình yên như thế. Con trai à!
Điểm bình chọn:
0
Số lượng bình chọn hiện tại
0
Danh sách bình chọn
STT
Mã VOTE
Số lượng bình chọn
Thời gian