Họ tên:
GÓC KHUẤT
Số báo danh:
100
Giới thiệu:
Tác giả Tú Vi
GÓC KHUẤT
Như con chim lạc bầy tìm được nơi trú ngụ, kẻ bôn ba vớ phải tấm chân tình liền an tâm rằng cuộc đời cũng không hoàn toàn bạc đãi. Con người ta cô đơn không phải vì không tìm được ai bên cạnh, chẳng qua là vì chẳng tìm được tấm lòng đồng cảm với những gì mà họ đã trải qua.
Khoảnh khắc là thứ chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời.
Tôi nhìn thấy em vào một tối mưa phùn cuối tháng mười hai. Trong dòng người nô nức sắm sửa áo quần và mứt Tết, em ngồi đó, co ro một góc đường. Trước mặt em là một rổ đầy những tăm bông, kềm cắt móng tay, singum đủ các loại. Dòng người đang quay cuồng mua sắm những thứ thật sự cần thiết cho ngày Tết đoàn viên, họ đã bỏ quên em – trái tim bé nhỏ cũng cần được sưởi ấm.
Tôi đứng nhìn em một hồi lâu như muốn thu cả tấm hình hài nhỏ bé vào tầm mắt. Em nhỏ người - tôi đoán chỉ tầm bảy, tám tuổi. Trong màn mưa lất phất, tôi vẫn thấy ánh lên tia sáng trong mắt em – đôi mắt ngây thơ nhưng đã nhuốm vài giọt sầu trong con ngươi to tròn và đen láy.
Mỗi khi có một ai đó đi ngang, em lại ngẩng mặt lên và mấp máy môi những câu chào hàng non nớt: “Mua singum đi chú ơi/dì ơi!”; “Ai tăm bông, dầu gió, hột quẹt ga không...”. Có kẻ phớt lờ, có người thoáng dừng chân rồi cũng rảo nhanh bước để mua bánh mứt cho xong kịp về đón giao thừa. Em ngước nhìn theo trong nỗi niềm xa xăm của đứa trẻ thèm cái ấm êm của gia đình đoàn tụ.
Em lấy từ trong chiếc túi nhỏ đeo trước bụng ổ bánh mì không. Mẫu thứ nhất cho em, mẫu thứ hai cho chú chó nhỏ đã ngoan ngoãn nằm cạnh bên tự bao giờ. Ừ nhỉ! Lúc này tôi mới phát hiện ra một chú cún con lông xám vẫn nằm ngủ ngon lành trong chiếc giỏ mây cũ kỹ được chắp vá và lót bên trong những tấm giẻ lau cũng rách rưới và cũ kỹ không kém. Mọi thứ đều cũ kỹ như cuộc đời bất hạnh của em, nhưng lại tràn ngập tình thương sâu sắc từ lòng đồng cảm. Hai mảnh đời chắp vá nên một câu chuyện của những kẻ cô đơn giữa lòng thành phố. Giữa con phố tấp nập người qua lại, tôi lại thấy hình ảnh em cùng chú chó nhỏ sáng rực một góc trời.
Tôi bước về phía em mà tưởng như đang bước về một thế giới xa xăm nào đó. Tôi muốn ôm em quá, ôm luôn cả cuộc đời ít vui nhiều sầu của một cậu bé đáng lý ra phải được bảo bọc trong vòng tay ba mẹ chứ không phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh khi chỉ mới tí tuổi đầu. Sẽ có những suy tư gì trong đầu óc non nớt của đứa trẻ chưa đầy đủ nhận thức về cuộc đời mà đã phải vất vả mưu sinh…
Em ngước nhìn tôi với hai mắt ráo hoảnh. Tôi nhìn thấy sự biến chuyển nhanh chóng từ thẫn thờ sang vui mừng hiện lên trong đáy mắt. Em bỏ vội ổ bánh mì vào túi, hỏi tôi với chất giọng cao cao lảnh lót như bao đứa trẻ lanh lợi khác: “Chị xinh đẹp ơi, chị muốn mua gì ạ?”. Tôi bật cười, không phải cười vì câu khen vội mà quá sức khéo léo của cậu bé, tôi cười vì thấy tò mò không biết em học những chiêu trò tinh quái này ở đâu.
“Sao không về nhà đón Giao Thừa với ba mẹ mà còn ngồi đây vậy nhỏ?” – Tôi hỏi.
Em rõ ràng hơi bất ngờ với câu hỏi của tôi. Em mím môi không biết trả lời sao cho phải, mà tôi nghĩ có lẽ em cũng không có câu trả lời hoàn chỉnh cho mình.
Tôi biết mình đã lỡ lời với câu hỏi buột miệng vừa nói ra, nên vội muốn chữa lành cho vết thương mình vừa rạch thêm vào lòng cậu bé.
“À, singum bao nhiêu một hộp vậy nhỏ? Lấy cho chị một hộp nhé!”
“Dạ ba mươi nghìn ạ.” Đôi tay thoăn thoắt bỏ singum vào túi rồi chìa ra trước mặt tôi bằng hai tay.
Tôi đưa tờ một trăm nghìn, bảo em không cần trả lại tiền thừa. Em nói vội như sợ tôi đi mất, “ Chị chờ một chút, em thối tiền lại ngay đây ạ.”
Em dúi bảy mươi nghìn tiền lẻ vào tay tôi khi tôi đã quay đi quá hai bước. Em không muốn nhận ân tình từ những con người xa lạ. Làm sao một cậu bé chưa đến mười tuổi đầu lại đầy lòng tự trọng đến như thế. Đột nhiên tôi thấy sao mình thật quá bé nhỏ trước em…
“Mẹ em mất từ khi em còn nhỏ, ba thì bỏ nhà đi từ hai năm nay không về nữa. Em sống với bà ngoại nhưng ngoại bị mù nên em phải tự ra ngoài kiếm sống.”
Em nói vội rồi chạy về chỗ bán. Âm vực em rất nhỏ, nhưng giữa chốn đông người ồn ào, từng câu nói của em vẫn được tôi đón nhận đầy đủ và rõ ràng. Rõ ràng đến mức, nỗi đau mất mẹ đã từ lâu được tôi chôn vùi trong quá khứ nay lại hiện lên rõ mồn một.
Tôi không kịp trả lời em, cũng không ngoáy lại nhìn. Tôi biết trong lòng em giờ đây cũng ngổn ngang những nỗi niềm còn canh cánh bên những đêm dài giật mình thức giấc không có ba mẹ nằm cạnh. Tôi không dám hỏi tiếp vì sợ em sẽ bật khóc giữa chốn người xa lạ. Tôi cũng hóa cô đơn như đứa trẻ nhỏ. Cả hai chúng tôi, không ai hiểu rõ về ai, không hẹn mà có chung một nỗi lòng của kẻ đã mất mát quá nhiều trong quá khứ. Nhưng tôi biết, tôi vẫn còn may mắn hơn em gấp vài lần.
Tôi bỗng thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi muốn nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ ấy nhưng không đủ can đảm. Tôi sợ em sẽ khóc, đúng hơn tôi sợ tôi sẽ khóc trước cả em. Tôi vẫn tin rằng trong em có trái tim anh dũng và can đảm nhường nào mới có thể rong ruổi qua những con đường đông đúc nhưng không có nổi một người biết em là ai và hiểu hết những gì em đã từng chịu đựng. Trái tim bé nhỏ ấy đã kiên cường cỡ nào trước những vết xước mà dòng đời đã dày xéo lên em.
Thời gian sau này, tôi không còn gặp lại em nữa, dù đã nhiều lần cố tình đi qua góc phố ấy. Chỗ gốc phượng nơi em ngồi vẫn sạch sẽ như có người mỗi ngày quét dọn, nhưng tìm mãi cũng không thấy dáng em cùng chiếc giỏ mây có em cún nhỏ. Dù chỉ là cái gặp gỡ chớp nhoáng nhưng tôi tin đó cũng là cái duyên giữa hai trái tim có nhiều vết rách. Có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng tôi vẫn mong em có thể trọn đời sống bình an và đôi vai gầy thêm mạnh mẽ để gánh vác cuộc đời cho cả em và bà ngoại mù lòa đang đếm từng ngày về cõi chết.
Hộp singum hôm ấy tôi không dùng đến nhưng vẫn giữ cẩn thận ở nơi dễ thấy trong nhà. Tôi muốn mỗi lần ngước lên nhìn, tôi lại thấy hình ảnh em cùng đôi mắt sáng rực ánh lên dòng lệ tủi hờn của đứa trẻ chưa tròn mười tuổi. Từ cuộc đời em, tôi thầm cảm ơn vì mình vẫn còn rất nhiều may mắn để thêm trân trọng những gì mình đang có. Em là động lực vô hình tiếp thêm cho tôi sức mạnh và ý chí kiên cường vượt qua mọi biến cố trong cuộc đời và thôi thúc tôi cống hiến hết mình để bù đắp cho những mảnh đời bất hạnh như em.
Anh hùng nhỏ, rồi cuộc đời sẽ mỉm cười với em, một ngày nào đó…
GÓC KHUẤT
Như con chim lạc bầy tìm được nơi trú ngụ, kẻ bôn ba vớ phải tấm chân tình liền an tâm rằng cuộc đời cũng không hoàn toàn bạc đãi. Con người ta cô đơn không phải vì không tìm được ai bên cạnh, chẳng qua là vì chẳng tìm được tấm lòng đồng cảm với những gì mà họ đã trải qua.
Khoảnh khắc là thứ chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời.
Tôi nhìn thấy em vào một tối mưa phùn cuối tháng mười hai. Trong dòng người nô nức sắm sửa áo quần và mứt Tết, em ngồi đó, co ro một góc đường. Trước mặt em là một rổ đầy những tăm bông, kềm cắt móng tay, singum đủ các loại. Dòng người đang quay cuồng mua sắm những thứ thật sự cần thiết cho ngày Tết đoàn viên, họ đã bỏ quên em – trái tim bé nhỏ cũng cần được sưởi ấm.
Tôi đứng nhìn em một hồi lâu như muốn thu cả tấm hình hài nhỏ bé vào tầm mắt. Em nhỏ người - tôi đoán chỉ tầm bảy, tám tuổi. Trong màn mưa lất phất, tôi vẫn thấy ánh lên tia sáng trong mắt em – đôi mắt ngây thơ nhưng đã nhuốm vài giọt sầu trong con ngươi to tròn và đen láy.
Mỗi khi có một ai đó đi ngang, em lại ngẩng mặt lên và mấp máy môi những câu chào hàng non nớt: “Mua singum đi chú ơi/dì ơi!”; “Ai tăm bông, dầu gió, hột quẹt ga không...”. Có kẻ phớt lờ, có người thoáng dừng chân rồi cũng rảo nhanh bước để mua bánh mứt cho xong kịp về đón giao thừa. Em ngước nhìn theo trong nỗi niềm xa xăm của đứa trẻ thèm cái ấm êm của gia đình đoàn tụ.
Em lấy từ trong chiếc túi nhỏ đeo trước bụng ổ bánh mì không. Mẫu thứ nhất cho em, mẫu thứ hai cho chú chó nhỏ đã ngoan ngoãn nằm cạnh bên tự bao giờ. Ừ nhỉ! Lúc này tôi mới phát hiện ra một chú cún con lông xám vẫn nằm ngủ ngon lành trong chiếc giỏ mây cũ kỹ được chắp vá và lót bên trong những tấm giẻ lau cũng rách rưới và cũ kỹ không kém. Mọi thứ đều cũ kỹ như cuộc đời bất hạnh của em, nhưng lại tràn ngập tình thương sâu sắc từ lòng đồng cảm. Hai mảnh đời chắp vá nên một câu chuyện của những kẻ cô đơn giữa lòng thành phố. Giữa con phố tấp nập người qua lại, tôi lại thấy hình ảnh em cùng chú chó nhỏ sáng rực một góc trời.
Tôi bước về phía em mà tưởng như đang bước về một thế giới xa xăm nào đó. Tôi muốn ôm em quá, ôm luôn cả cuộc đời ít vui nhiều sầu của một cậu bé đáng lý ra phải được bảo bọc trong vòng tay ba mẹ chứ không phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh khi chỉ mới tí tuổi đầu. Sẽ có những suy tư gì trong đầu óc non nớt của đứa trẻ chưa đầy đủ nhận thức về cuộc đời mà đã phải vất vả mưu sinh…
Em ngước nhìn tôi với hai mắt ráo hoảnh. Tôi nhìn thấy sự biến chuyển nhanh chóng từ thẫn thờ sang vui mừng hiện lên trong đáy mắt. Em bỏ vội ổ bánh mì vào túi, hỏi tôi với chất giọng cao cao lảnh lót như bao đứa trẻ lanh lợi khác: “Chị xinh đẹp ơi, chị muốn mua gì ạ?”. Tôi bật cười, không phải cười vì câu khen vội mà quá sức khéo léo của cậu bé, tôi cười vì thấy tò mò không biết em học những chiêu trò tinh quái này ở đâu.
“Sao không về nhà đón Giao Thừa với ba mẹ mà còn ngồi đây vậy nhỏ?” – Tôi hỏi.
Em rõ ràng hơi bất ngờ với câu hỏi của tôi. Em mím môi không biết trả lời sao cho phải, mà tôi nghĩ có lẽ em cũng không có câu trả lời hoàn chỉnh cho mình.
Tôi biết mình đã lỡ lời với câu hỏi buột miệng vừa nói ra, nên vội muốn chữa lành cho vết thương mình vừa rạch thêm vào lòng cậu bé.
“À, singum bao nhiêu một hộp vậy nhỏ? Lấy cho chị một hộp nhé!”
“Dạ ba mươi nghìn ạ.” Đôi tay thoăn thoắt bỏ singum vào túi rồi chìa ra trước mặt tôi bằng hai tay.
Tôi đưa tờ một trăm nghìn, bảo em không cần trả lại tiền thừa. Em nói vội như sợ tôi đi mất, “ Chị chờ một chút, em thối tiền lại ngay đây ạ.”
Em dúi bảy mươi nghìn tiền lẻ vào tay tôi khi tôi đã quay đi quá hai bước. Em không muốn nhận ân tình từ những con người xa lạ. Làm sao một cậu bé chưa đến mười tuổi đầu lại đầy lòng tự trọng đến như thế. Đột nhiên tôi thấy sao mình thật quá bé nhỏ trước em…
“Mẹ em mất từ khi em còn nhỏ, ba thì bỏ nhà đi từ hai năm nay không về nữa. Em sống với bà ngoại nhưng ngoại bị mù nên em phải tự ra ngoài kiếm sống.”
Em nói vội rồi chạy về chỗ bán. Âm vực em rất nhỏ, nhưng giữa chốn đông người ồn ào, từng câu nói của em vẫn được tôi đón nhận đầy đủ và rõ ràng. Rõ ràng đến mức, nỗi đau mất mẹ đã từ lâu được tôi chôn vùi trong quá khứ nay lại hiện lên rõ mồn một.
Tôi không kịp trả lời em, cũng không ngoáy lại nhìn. Tôi biết trong lòng em giờ đây cũng ngổn ngang những nỗi niềm còn canh cánh bên những đêm dài giật mình thức giấc không có ba mẹ nằm cạnh. Tôi không dám hỏi tiếp vì sợ em sẽ bật khóc giữa chốn người xa lạ. Tôi cũng hóa cô đơn như đứa trẻ nhỏ. Cả hai chúng tôi, không ai hiểu rõ về ai, không hẹn mà có chung một nỗi lòng của kẻ đã mất mát quá nhiều trong quá khứ. Nhưng tôi biết, tôi vẫn còn may mắn hơn em gấp vài lần.
Tôi bỗng thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi muốn nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ ấy nhưng không đủ can đảm. Tôi sợ em sẽ khóc, đúng hơn tôi sợ tôi sẽ khóc trước cả em. Tôi vẫn tin rằng trong em có trái tim anh dũng và can đảm nhường nào mới có thể rong ruổi qua những con đường đông đúc nhưng không có nổi một người biết em là ai và hiểu hết những gì em đã từng chịu đựng. Trái tim bé nhỏ ấy đã kiên cường cỡ nào trước những vết xước mà dòng đời đã dày xéo lên em.
Thời gian sau này, tôi không còn gặp lại em nữa, dù đã nhiều lần cố tình đi qua góc phố ấy. Chỗ gốc phượng nơi em ngồi vẫn sạch sẽ như có người mỗi ngày quét dọn, nhưng tìm mãi cũng không thấy dáng em cùng chiếc giỏ mây có em cún nhỏ. Dù chỉ là cái gặp gỡ chớp nhoáng nhưng tôi tin đó cũng là cái duyên giữa hai trái tim có nhiều vết rách. Có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng tôi vẫn mong em có thể trọn đời sống bình an và đôi vai gầy thêm mạnh mẽ để gánh vác cuộc đời cho cả em và bà ngoại mù lòa đang đếm từng ngày về cõi chết.
Hộp singum hôm ấy tôi không dùng đến nhưng vẫn giữ cẩn thận ở nơi dễ thấy trong nhà. Tôi muốn mỗi lần ngước lên nhìn, tôi lại thấy hình ảnh em cùng đôi mắt sáng rực ánh lên dòng lệ tủi hờn của đứa trẻ chưa tròn mười tuổi. Từ cuộc đời em, tôi thầm cảm ơn vì mình vẫn còn rất nhiều may mắn để thêm trân trọng những gì mình đang có. Em là động lực vô hình tiếp thêm cho tôi sức mạnh và ý chí kiên cường vượt qua mọi biến cố trong cuộc đời và thôi thúc tôi cống hiến hết mình để bù đắp cho những mảnh đời bất hạnh như em.
Anh hùng nhỏ, rồi cuộc đời sẽ mỉm cười với em, một ngày nào đó…
Điểm bình chọn:
0
Số lượng bình chọn hiện tại
0
Danh sách bình chọn
STT
Mã VOTE
Số lượng bình chọn
Thời gian