Họ tên: Khoảnh khắc đáng nhớ
Số báo danh: 114
Giới thiệu: Tôi từng là một đứa trẻ nhút nhát và ít nói. Tuy nhiên, hôm nay, gia đình tôi tổ chức tiệc Trung Thu và tôi cảm thấy hào hứng đến lạ thường. Tôi nói nhiều hơn thường ngày, nô đùa với các anh chị trong nhà và nhảy nhót theo tiếng trống mà ông nội gõ. Nhưng có một người họ hàng khiến tôi cảm thấy lo sợ. Trước đây, tôi đã từng nghe rằng ông ấy rất thích đánh lộn, và giờ thì ông ấy đang đứng một mình ở gần phía góc tường.
Thực ra, tôi đã gặp ông rồi. Ông ấy có vẻ rất tử tế vì đã từng chọc cười cùng chúng tôi, dù những trò đùa của ông có vẻ kì lạ. Một lần, ông ấy đã đùa cợt khi thời sự chiếu bản tin về một em bé bị bạo hành trên nền nhà. Cả nhà tôi lúc ấy gượng cười, nhưng cảm thấy không vui vẻ cho lắm. Lần khác, tôi bắt gặp ông ấy chọc cười về bà Vân, vợ ông, với tông giọng hạ thấp người phụ nữ. Hàng xóm còn nói, lúc ấy ông đã bị say bí tỉ nên mới làm vậy. Nhưng đối với tôi, có một giọng nói nhỏ trong đầu vẫn mách bảo rằng, ông ấy là một người tốt.
Và giờ thì nhìn này! Ông ấy đang hòa đồng với tất cả mọi người. Chúng tôi cười đùa, và bữa tiệc Trung Thu đang diễn ra náo nhiệt. Thì lúc này, tự nhiên ông lấy ra một điếu thuốc lá. Tôi cảm thấy không ổn. Cô giáo chủ nhiệm của tôi đã từng dạy rằng: Không được hút thuốc lá ở nơi công cộng. Và giờ thì, ông ấy đang với lấy chiếc bật lửa trên bàn tiệc. Tự nhiên, họng tôi cứng lại và nuốt cái ực.
Là trẻ con, chúng tôi cũng được dạy rằng mình luôn phải nghe lời người lớn. Nhưng giờ, tôi đang có rất nhiều mâu thuẫn ở trong tâm trí, còn mọi người thì đã để ý tới hành động của ông ấy và cảm thấy khó chịu. Vậy thì tôi có nên mặc kệ và chịu đựng khói thuốc như các anh chị mình? Hay tôi nên chạy đi khỏi bữa tiệc và để mọi người băn khoăn? Hay tôi nên mè nheo và cư xử như các bạn trong lớp mỗi khi phải làm một điều mình không thích?
Bỗng nhiên, tôi rùng mình. Tôi dần tới gần người đàn ông đó, nghĩ rằng mình sắp phải đối mặt với một điều kinh khủng mà cả nhà đang phải chịu đựng. Tự nhiên, mọi người dần chú ý tới tôi. Bữa tiệc bỗng trở nên bớt náo nhiệt, và trước mắt tôi là một người đàn ông cao tuổi. Đôi mắt của ông đã đục dần, đầu ông thưa hơn mỗi lần tôi gặp, và giọng nói vẫn khàn đặc như vậy. Tôi hy vọng rằng mình đang làm điều đúng đắn. Và tôi gặng hỏi:
- Ông ơi, ông đang làm gì thế ạ?
- Tao đang hút thuốc lá!
- Vậy thì ông có thể hút ở phòng bên cạnh cho đỡ đông người ngửi thấy được không ạ?
Đôi mắt ông ấy bỗng nhiên sắc lại, mặt đỏ lên theo cách tôi không ngờ tới. Bữa tiệc trở nên căng thẳng. Không ai nói một câu nào.
- Sao mày dám bảo tao đi ra chỗ khác? Mày đang đuổi tao đấy à? Ơ cái thằng ranh con này, ngay cả đến thằng bố mày còn không dám bảo vậy, hay cả ông nội mày còn phải mời tao đến đây ngồi nói chuyện!
Không ai biết phải nói gì, vì trong gia đình tôi, chưa ai từng nói điều gì hung hăng như vậy. Ông nội tôi ngồi ở góc phòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết làm gì liền tiếp tục gõ trống.
"Tùng, tùng, tùng"
Tôi bị sốc, vì chưa bao giờ, tôi cảm thấy thật nhục nhã giữa một đám đông đến như vậy. Trải nghiệm này thật kinh khủng, và giờ, nó đã trở thành một trong những trải nghiệm để lại cho tôi một kỉ niệm khó quên.
Vào một buổi chiều thu không xa, trời trở gió. Ông nội tôi bỗng rủ chúng tôi đi ra ngoài chơi. Và tôi hào hứng đi cùng, nhưng khi chúng tôi rẽ vào một con ngõ nhỏ, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn. Đây chính là nhà của người họ hàng ấy!
Tôi thập thò bước vào, thì nhìn thấy ông ấy đang nằm trên chiếc giường của mình. Tuy nhiên, lần này, có điều gì đó kì lạ. Bà Vân nói rằng, ông ấy đã trở nên mất ý thức vì cơn tai nạn gần đây trong lúc say rượu. Và khi đứng cạnh chiếc giường của ông ấy, tôi cảm nhận được một khoảng lặng - một khoảng lặng của sự bối rối và cảm thông từ những người xung quanh.
Ông ấy hoàn toàn mất nhận thức. Đôi mắt ấy vẫn có thể di chuyển, nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể giao tiếp được nữa. Tất cả mọi người đã dự đoán được hành trình tiếp theo của ông, và từ lúc ấy, tôi không còn được gặp ông ấy nữa.
Nhưng hành trình của tôi thì vẫn tiếp tục. Có điều, ảnh hưởng tâm lí từ tình huống ngày xưa vẫn xuất hiện, bất cứ khi nào tôi đứng giữa một đám đông. Khi phải làm vậy, tôi cảm thấy bất ổn, như lúc mà sự tự tin của mình bị xé bỏ trước cái nhìn của cả gia đình. Tôi sẽ bị nói lắp, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, và tâm trí dường như đông cứng lại. Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi cảm thấy yếu đuối. Tôi cảm thấy căng thẳng, khi biết rằng những ý tưởng của mình sẽ giúp cho thế giới tốt đẹp hơn, nhưng bản thân lại khó truyền đạt theo cách mình mong muốn.
Tuy nhiên, tôi tiếp tục cố gắng. Tôi gắng sức ép buộc bản thân làm quen với đám đông mọi lúc có thể. Nhiều khi nước mắt đã rơi. Môi mím chặt. Tay đổ mồ hôi và run. Tôi tiếp tục làm vậy, cho đến khi cảm thấy thoải mái trở lại. Rồi tiếp đến là sự tự tin. Sau đó, tôi cảm thấy tự hào và trải nghiệm còn lại là sự biết ơn. Cuối cùng, tôi đã có thể kết nối với đám đông bằng những câu chuyện của mình, dù là ở bài TED talk đầu tiên, trong buổi họp dự án công ty, hay chỉ là những cuộc trò chuyện thân mật.
Giờ nhìn lại tình huống đó, tôi tin rằng mình đã làm điều đúng đắn: nêu lên chính kiến của bản thân theo cách lịch sự nhất có thể, và với một ý định vô cùng ngây thơ và trong sáng. Tôi đã thất bại, và lần thất bại đầu tiên thường là khủng khiếp nhất. Nhưng chẳng phải cuộc sống cần những điều như vậy sao?
Cuộc đời của tôi và người đàn ông ấy có thể đã gặp nhau tại thời điểm mà không ai ngờ tới, nhưng chúng tôi đã có những bài học của riêng mình. Tôi hiểu rằng, chúng ta đều nên trân trọng những người khác nhau trong cuộc sống của mình. Vì có lẽ rằng sau cùng, con người có thể đến vào đi như một cơn gió thoảng mùa thu, nhưng đúng thật rằng, những gì mà họ để lại chúng ta thì sẽ luôn luôn ở lại.
Điểm bình chọn: 0

Số lượng bình chọn hiện tại

0

Danh sách bình chọn

STT Mã VOTE Số lượng bình chọn Thời gian

Đơn vị tài trợ